– Đã bao lâu rồi nhỉ?
– Ừm! chắc cũng tầm hơn 2 năm rồi…
– Đã lâu đến vậy sao?
– Ừ! lâu như vậy rồi đấy…
– Thật là không nghĩ đến đã 2 năm rồi.
– 2 năm…2 năm…2 năm vừa rồi, chúng ta đã thay đổi thế nào?
– Cũng chẳng biết nữa…có lẽ là thay đổi rất nhiều.
– Nhiều ư? là thế nào????
– Nhìn mình trong gương xem, có còn là khuôn mặt của 2 năm trước nữa không? Đôi mắt không còn sáng, cái nếp nhăn trên trán hiện rõ hơn, tóc cũng đã bị cắt đến ngắn ngủn thế này rồi. Mà trên hết…
– Trên hết làm sao?
– Nụ cười…
– Nói khó hiểu quá à…
– Nụ cười…không còn nữa…
– Điên à! Vẫn cười đây thôi! Hì
– Nhưng không phải là nụ cười của 2 năm trước.
– …
– Nó khác rồi…không phải là nụ cười tự nhiên, vui vẻ thuần khiết nữa. Nụ cười lúc này là nụ cười gượng, đau đớn và tổn thương.
– Khác đến vậy sao…????
– Ừ…
…
Tại sao lại như vậy? vốn con người sinh ra là thuần khiết, tại sao lại cứ tự rút mình vào vỏ ốc, tự tạo vỏ bọc gai góc cho riêng mình, để rồi ngày ngày tự nhặt lại những mảnh vỡ của trái tim và ký ức vụn vặt. Cười như một đứa điên, cười như một đứa bất cần đời, rồi lặng lẽ nuốt ngược giọt nước mắt vào tim. Dù hiểu rằng trên đời còn có rất nhiều con người khổ hơn mình, nhưng thực sự là quá yếu đuối để gánh chịu những tổn thương đến hàng ngày, đến hàng giờ. Chiếc mặt cười như chiếc khóa cứng, khóa lại toàn bộ những cảm xúc bên trong…dối lòng, dối người và đổi lại càng nhiều nước mắt…
…
– Này, có thể thay đổi không?
– Thay đổi? thay đổi thế nào?
– Thì…về lại như ngày xưa ý? lại được cười khi vui, khóc khi buồn…
– Có thể sao?
– Không được à?
– Ừ…không được nữa rồi…
– Vì sao chứ?
– Vì cuộc đời không như ta vẫn nghĩ đâu…vẫn tự cổ vũ rằng đời mình do mình quản. Nhưng thực chất vẫn là nằm trong lòng bàn tay người khác đấy. Chỉ khác là chuyển tay nhau mà thôi…
…
Con người có lẽ đến lúc chết đi rồi mới thực sự được tự do ~
Có những việc tưởng chừng rất nhỏ nhặt nhưng lại vô tình gây đau đớn cho mình. Chỉ cần một cái nhìn, một lời hỏi han là cũng đủ để cổ vũ bản thân thêm cố gắng. Nhưng đừng tự huyễn hoặc bản thân mình nữa. Cuộc đời luôn nghiệt ngã và sự thực luôn thật nực cười.